Chương trình địa phương (phần văn) (trang 56 Ngữ văn 8 tập 2)
Có thể tham khảo các ý dưới đây để viết:
Mùa xuân là thời điểm đất trời giao hòa, cây cối tươi tốt, lòng người hân hoan và cũng là lúc nhiều lễ hội dân gian tưng bừng mở hội. Hội xuân là thời điểm người dân đi chùa, tham gia các lễ hội để thể hiện lòng thành tâm, cầu bình an cho cả năm đồng thời có dịp được hòa mình vào các lễ hội đậm sắc văn hóa dân tộc.
Người Việt Nam tin rằng đi lễ chùa đầu năm không chỉ đơn giản là để cầu điều may mà đó còn là khoảng thời gian để mọi người tìm về chốn tâm linh sau những ngày tháng mưu sinh vất vả. Hòa vào dòng người đi lễ để có thể cảm nhận được sự giao hòa của thiên nhiên đất trời khi vào xuân. Cửa chùa rộng mở với tiếng chuông ngân vang hòa lẫn vào mùi thơm của khói hương, hoa lễ luôn làm cho tâm hồn người dân trở nên thanh bình đến lạ. Và có thể dễ dàng bắt gặp hình ảnh dòng người Việt hành hương tìm về cõi phật trong mỗi dịp xuân về.
Chùa Hương đã trở thành một nơi hội tụ của du khách trong nước và quốc tế muốn tìm về cõi tâm linh.
Hàng năm cứ mỗi dịp xuân về hoa mơ lại nở trắng cả núi rừng Hương Sơn. Hàng triệu phật tử cùng với tao nhân mặc khách bốn phương lại nô nức kéo nhau về trẩy hội Chùa Hương, hành trình về vùng đất phật. Nơi trác tích Bồ Tát Quán Thế Âm ứng thiện tu hành, để thành tâm dâng nén hương lên người. Một lời nguyện ước, hoặc được thả hồn mình bay bổng vào với thiên nhiên, ở một nơi còn in dấu tích phật thoại và đậm nét văn hóa tâm linh. Hội Chùa Hương tổ chức trên địa bàn xã Hương Sơn, huyện Mỹ Đức thành phố Hà Nội.
Vào ngày mùng 6 tháng giêng là ngày mở hội Chùa Hương, lễ hội thường kéo dài đến hết tháng ba âm lịch, ngày này chính là ngày mở cửa rừng của người dân địa phương nhưng sau này đã được lấy thành ngày khai hội.
Chùa Hương là một địa điểm du lịch nổi tiếng, không chỉ bởi cảnh đẹp thiên nhiên tại nơi đây mà còn ở nét đẹp văn hóa tín ngưỡng đạo phật của nhân dân Việt Nam. Không giống với bất kỳ nơi nào, Chùa Hương là một quần thể gồm nhiều đền chùa hang động gắn liền với núi rừng, và đã trở thành một quần thể danh thắng rộng lớn, với lối kiến trúc hài hòa kết hợp giữa thiên nhiên và nhân tạo, tạo hóa đã khéo léo bày xếp cho nơi đây sông nước núi non hiền hòa và rồi con người đã thổi hồn vào những điều kỳ diệu của thiên nhiên. Nó trở nên lung linh sinh động và đa màu sắc, chính vì điều đó đã tạo thành một nét văn hóa của dân tộc đó chính là nét văn hóa tín ngưỡng đạo phật. Có lẽ đã trải qua hàng thế kỷ, nó đã ăn sâu vào trong tâm thức của mỗi người dân Việt Nam ta mỗi khi đến Chùa Hương, để rồi những tao nhân mặc khách hàng năm lại nô nức kéo nhau về đây với mong muốn được thành tâm thắp một nén tâm hương. Trước một danh thắng đẹp như vậy các vị vua chúa và các vị nho nhã cùng phải thán phục. Năm 1770 khi chúa Trịnh Sâm có dịp đến Hương Sơn đã đề khắc năm chữ lên cửa động Hương Tích (Nam Thiên Đệ Nhất Động) hang động đẹp nhất trời nam, và còn rất nhiều những thi nhân đã đến đây đè bút như: Cao Bá Quát, Chu Mạnh Trinh, Xuân Diệu, Hồ Xuân Hương, Chế Lan Viên.
Giờ đây Chùa Hương không chỉ đơn thuần là giá trị một vùng miền, mà còn là di tích quốc gia và cũng là giá trị văn hóa tâm linh của một đất nước, vì nó chính là giá trị sống của chuỗi phát triển văn hóa tín ngưỡng đạo phật của người dân Việt Nam từ xa xưa cho đến ngày nay.
Bài trước: Câu phủ định (trang 53 Ngữ văn 8 tập 2) Bài tiếp: Hịch tướng sĩ (trang 61 Ngữ văn 8 tập 2)