Trang chủ > Lớp 4 > Soạn Tiếng Việt lớp 4 > Tập làm văn: Tả ngoại hình của nhân vật trong bài văn kể chuyện (trang 24 sgk Tiếng Việt 4)

Tập làm văn: Tả ngoại hình của nhân vật trong bài văn kể chuyện (trang 24 sgk Tiếng Việt 4)

Câu 1 (trang 24):

Đoặn văn dưới đây miêu tả ngoại hình của một chú bé liên lạc cho lính trong kháng chiến. Tác giả đã lưu ý đến những chi tiết nào? Các chi tiết ấy đã diễn đạt điều gì về chú bé.

"Tôi nhìn em. Một em bé gầy, tóc búi ngắn, hai túi của chiếc áo cánh nâu trễ xuống đến tận đùi như đã từng phải đựng nhiều thứ quá nặng. Quần của em ngắn chỉ tới gần đầu gối để lộ đôi bắp chân nhỏ luôn luôn động đậy. Tôi đặc biệt lưu ý vào đôi mắt của em, đôi mắt sáng và xếch lên khiến người ta có cảm giác là một em bé vừa thông minh mà cũng thực thà.

Giải đáp:

Đọc đoạn văn miêu tả về cậu bé liên lạc, ta thấy: khi tả về ngoại hình tác giả đã đặc biệt lưu ý đến hình dạng bên ngoài: thân hình gầy, tóc búi ngắn, mặc áo cánh nâu có hai túi đã trễ xuống đến tận đùi, quần ngắn chỉ tới đầu gối để lộ bắp chân nhỏ luôn động đậy

Đôi mắt thì xếch nhưng sáng

Các chi tiết ấy đã cho ta thấy cậu bé liên lạc vốn sinh ra trong một gia đình dân cày nghèo khổ, lam lũ đã quen chịu đựng nặng nhọc và là một chú bé chăm chỉ, chăm chỉ, thông minh, nhanh nhẹn và quả cảm. Chính những đặc điểm về ngoại hình của cậu bé mà tác giả đã lựa chọn miêu tả, đã giúp ta cảm nhận được phần nào về ngoại hình lẫn tính cách của cậu bé liên lạc.

Câu 2 (trang 24): Kể lại câu chuyện " Nàng tiên Ốc" kết hợp tả ngoại hình của các nhân vật

Giải đáp:

Đã xưa lắm rồi ở một ngôi làng nọ có một bà lão nghèo không chồng, không con, không người thân để nương tựa. Bà có thân hình gày còm, dáng đi chậm chạp, yếu ớt, khuôn mặt bà đã nhăn nheo, da nổi đồi mồi. Mái tóc của bà lão cũng đã bạc trắng và loáng thoáng trông bà thật khổ thân. Bà lão thường mặc bộ đồ màu đen mà hai vai đã bạc màu bởi nắng mưa. Duy chỉ có đôi mắt của bà lão vẫn còn sáng lắm và tinh tường lắm. Nhìn bà lão lúc nào cũng toát lên vẻ nhân từ phúc hậu. Mọi người trong làng ai cũng đều yêu thương và quý mến bà.

Một hôm trời đẹp, bà lão đi ra đồng mò cua bắt ốc. Tình cờ bà nhặt được một con ốc trông rất kỳ lạ. Toàn thân của nó phủ một màu xanh da trời trông rất xinh.

Bà lão không nỡ bán con ốc nên đã đem nó về rồi bỏ vào một cái chum nước để nuôi

Từ ngày hôm đó trở đi, mỗi lần đi làm về, bà lão đều thấy nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ, gọn ghẽ. Lợn gà đã được ăn uống no say, vườn tược như có ai đó vun xới. Đặc biệt là một mâm cơm tươm tất đã được đặt sẵn lên bàn. Bà lão không biết người nào đã ngầm lén trợ giúp mình. Bà quyết định phải tìm cho ra người đó. Rồi một buổi sáng bà lão vẫn đi như làm như thường lệ. Nhưng đến nửa đường thì bà quay lại tìm chỗ kín để rình xem ai đã giúp bà công tác nhà. Đột nhiên từ chỗ chum nước có một nàng tiên xinh đẹp bước ra. Bà lão nhìn nàng không chớp mắt. Chao ôi! Con gái nhà ai mà đẹp đến thế. Gương mặt cô gái xinh đẹp như một tố nữ trong tranh. Nước da trắng ngần, đôi môi đỏ thắm, chúm chím cười tươi như đóa sen hồng nở. Nàng mặc một chiếc vay màu xanh da trời êm dịu, bước đi một cách nhẹ nhàng trên mặt đất. Nàng bước vào nhà và làm mọi việc quét dọn nhà cửa, nấu cơm, cho lợn gà ăn…. Nhân lúc nàng tiên đang công tác nhà, bà lão rón rén đến bên chum nước cầm vỏ ốc lên và đập vỡ nó ra từng mảnh. Nghe thấy tiếng động, cô gái giật thột quay lại định chui vào vỏ ốc để ẩn mình thì đã quá muộn: vỏ ốc đã không còn nữa. Bà cụ vội chạy đến ồm chầm lấy cô gái, khẽ nói:

- Con gái! Hãy ở lại đây với mẹ!

Từ đó, bà lão và cô gái sống với nhau thật vui vẻ, hạnh phúc.