Trang chủ > Lớp 4 > Soạn Tiếng Việt lớp 4 > Kể chuyện: Kể chuyện được chứng kiến tham gia (trang 128 sgk Tiếng Việt 4)

Kể chuyện: Kể chuyện được chứng kiến tham gia (trang 128 sgk Tiếng Việt 4)

Câu 1 (trang 128): Kể một câu chuyện mà em đã được chứng kiến hoặc trực tiếp tham gia thể hiện tinh thần bền bỉ vượt khó.

Giải đáp:

Ototake của Việt Nam

Ototake - là một thanh niên Nhật Bản bị tàn tật, mất cả tay lẫn chân, nhưng vẫn tốt nghiệp đại học và trở thành một bình luận viên thể thao nổi tiếng, là tấm gương sáng để Quang Minh hướng tới.

Năm nay Quang Minh đã tròn 20 tuổi, nhưng anh chàng thanh niên đất mỏ này chỉ cao chưa đầy 1 mét, chỉ nặng hơn 20 cân. Đôi chân thì cong queo, không bao giờ có thể đứng thẳng lên được nói gì là đi. Đó là di chứng mà chất độc màu da cam đã để lại khi anh chàng có người bố từng bị thương trong chiến tranh.

Nhà Quang Minh rất nghèo. Bố thì bệnh tật, uống rượu nhiều rồi qua đời sớm. Mẹ của Quang Minh một mình tần tảo, xuôi ngược nuôi 4 đứa con thơ, trong đó có đến hai người con bị tàn tật. Quang Minh nuôi ý chí vươn lên nên từ nhỏ đã ham học. Bao nhiêu năm đi học là bấy nhiêu năm Quang Minh được các bạn đưa đón đến trường. Có hai người bạn thân chí cốt là Trung, ròng rã 9 năm học thời cấp 2, và Thái suốt ba năm học cấp 3, thay nhau cõng Quang Minh đến trường. Bộ ba cậu học trò đã cùng nhau học tập, phấn đấu và cùng nhau san sẻ những mất mát, khó khăn, nhọc nhằn, là nguồn động viên, an ủi cổ vũ tinh thần vô cùng lớn lao đối với Quang Minh.

Tốt nghiệp cấp 3, lần thi đại học đầu tiên Quang Minh đã bị trượt, anh chàng chỉ biết khóc thầm mất mấy đêm. Nhưng rồi Quang Minh lại lấy lại tinh thần, quyết chí ôn luyện. Sự bền chí và những cố gắng của Quang Minh đã được đền đáp xứng đáng. Năm thi đại học lần thứ 2, Quang Minh nhận giấy báo trúng tuyển vào hai trường Đại học. Thật đáng khâm phụ và nể phục. Khi đó Quang Minh đã quyết định theo học cả hai trường. Thế là, buổi sáng Quang Minh học ở Đại học Phương Đông, buổi chiều học ở Đại học Ngoại ngữ. Bạn bè lcùng lớp lại thay nhau đưa đón Quang Minh đến lớp. Gian khổ, vất vả gấp đôi, gấp ba lần sinh viên khác, nhưng Quang Minh đã sớm xác định mình phải học để thay cho các anh em mình, cho cha mẹ mình. Mặc cảm tàn tật, lạc lõng đôi khi cũng gợn lên, song lại chóng vánh tan biến trong cái đầu thông minh và nghị lực hiếm có của QuangMinh.

- Em ước mơ trở thành một bình luận viên bóng đá. Quang Minh cười hiền lành, tâm sự về ước mơ đã ủ ấp trong lòng bấy lâu.

Tại Hội nghị Người khuyết tật châu Á Thái Bình Dương tổ chức vào tháng 12 năm 2001 tại Hà Nội, Quang Minh đã được chọn là một trong những đại diện ưu tú của tỉnh Hải Phòng tham gia.

Một cậu bé thanh niên với đôi chân cong queo, đôi vai gồ lên, vẫn chống nạng chơi bóng cùng các bạn. Quang Minh còn biết làm thơ và chơi dàn Cirgan. MInh chỉ mong có dịp nào đó được sang Nhật Bản để gặp và cùng giao lưu với thần tượng của mình: Anh Ototake tuyệt vời!

(Theo mẩu Chuyện cổ tích của cậu bé tàn tật của Đặng Thủy)