Trang chủ > Lớp 9 > Soạn Văn 9 (hay nhất) > Người kể trong văn bản tự sự - Sách giáo khoa Ngữ Văn 9 Tập 1

Người kể trong văn bản tự sự - Sách giáo khoa Ngữ Văn 9 Tập 1

I. Vai trò của người kể chuyện trong văn bản tự sự
1. Đọc đoạn trích
2.
- Đoạn trích trên kể lại cuộc chia tay giữa ba nhân vật: anh thanh niên, ông họa sĩ, cô kĩ sư
- Người kể là người giấu mặt, không phải là nhân vật trong câu chuyện
- Những câu “giọng cười nhưng đầy tiếc rẻ”, “những người con gái sắp xa ta, biết không bao giờ gặp ta nữa, hay nhìn ta như vậy…” là lời nhận xét, đánh giá của người kể chuyện về anh thanh niên và suy nghĩ của anh ta.
- Người kể chuyện ở đây dường như thấy hết, biết hết tất cả mọi việc, mọi hành động, tâm tư, tình cảm của các nhân vật:
Căn cứ vào chủ thể đứng ra kể chuyện, đối tượng được miêu tả, ngôi kể, điểm nhìn và lời văn, có thể nhận xét: Người kể câu chuyện ở đây dường như thấy hết và biết tất mọi việc, mọi người, mọi hành động, tâm tư, tình cảm của các nhân vật...
II. Luyện tập
Bài 1 (trang 193 Sách giáo khoa ngữ văn 9 tập 1)
Đọc đoạn trích
Bài 2 (trang 193 Sách giáo khoa Ngữ Văn 9 Tập 1)
a.
So với đoạn trích Lặng lẽ Sa Pa thì đoạn trích Trong lòng mẹ (Nguyên Hồng):
- Người kể là nhân vật “tôi”- bé Hồng- nhân vật chính trong truyện
- Ưu điểm của ngôi kể: Ngôi kể thứ nhất trực tiếp bộc lộ được tâm tư, tình cảm của mình, vì vậy có thể diễn tả được nhiều diễn biến tinh vi, phức tạp của nội tâm.
– Hạn chế: Cách kể này nhìn tất cả nhân vật, sự việc không được khách quan, nên đơn điệu
b.
Chọn lựa người kể là cô kĩ sư
Nghe tiếng chàng trai kêu to “trời ơi chỉ còn 5 phút nữa” và sau đó là một giọng đầy tiếc rẻ, tôi cũng cảm thấy giật mình, bâng khuâng. Cuộc chia tay của chúng tôi đã đến rồi đấy ư? Tôi và chàng trai kia đã trò chuyện gì được với nhau đâu? Và cả bác họa sĩ đáng kính kia nữa.
Khi tôi đứng lên thì anh thanh niên bỗng kêu lên:
- Ô! Cô còn quên chiếc mùi soa đây này!
Tôi nhẹ nhàng quay lại, cầm lấy chiếc khăn tay. Tôi thực sự bối rối, mặt nóng bừng, quay vội đi. Nhà họa sĩ già đã bước tới bậu cửa, bỗng quay lại chụp lấy tay chàng thanh niên, lắc mạnh:
- Chào anh! Nhất định rồi tôi sẽ trở lại! Tôi ở với anh ít hôm được chứ?
Tôi cũng lặng lẽ bước đến chỗ chàng thanh niên, chìa bàn tay ra cho anh nắm. Anh nắm lấy bàn tay tôi, bóp nhẹ. Dường như anh hơi run thì phải? Tôi nhìn thẳng vào mắt anh không nói. Anh cũng lặng im nhìn tôi. Nhưng hình như chúng tôi đã nói với nhau tất cả. Tôi thì thầm:
- Chào anh!