Tả ông của em
Khi còn là học sinh lớp hai, khi học bài thơ “Ông và cháu”, tôi không thể lý giải được tại sao tác giả lại ví “Ông là buổi trời chiều/ Cháu là ngày rạng sáng”. Khi đó tôi về hỏi ông tôi thì ông chỉ mỉm cười và xoa đầu tôi rồi bảo tôi nhớ chăm học, ăn nhiều, rồi chẳng mấy nữa cháu sẽ hiểu. Suốt hai năm năm qua, ông tôi vẫn luôn hiền hậu như vậy.
Năm nay, ông tôi đã gần bảy mươi tuổi. Mỗi khi nhìn ông, tôi lại cảm thấy rất vui và ấm áp. Dáng người ông có chút mập mạp, mái tóc đã lấm tấm bạc. Trên gương mặt đã có nhiều nếp nhăn và những nốt đồi mồi, đôi mắt ông cũng đã ngả màu nâu vàng. Vì tuổi già, sức khỏe của ông cũng không còn tốt như trước. Mỗi khi ông bị ho, đôi mắt lại chớp chớp rồi ứa nước. Bà tôi mỗi lần nhìn thấy lại bảo ông già thật rồi. Tuy vậy, ông vẫn đi lại nhanh nhẹn và vẫn còn rất minh mẫn. Hằng ngày, ông đều dậy rất sớm để đi tập thể dục và chăm sóc cho mấy cây hoa và cây cảnh trong vườn nhà. Sau khi ăn sáng xong, ông thường ngồi đọc báo. Vì mắt tuổi già nên ông thường phải đeo kính lão mỗi khi đọc báo hoặc xem tivi. Những lúc có chương trình gì hay, ông lại cười một cách khoái chí. Mấy nếp nhăn trên má cũng khẽ xô lại.
Ông rất quan tâm và yêu thương anh em tôi. Cuối tuần, ông thường dẫn anh em tôi ra công viên gần nhà, mua kem cho chúng tôi ăn và ngồi xem chúng tôi chơi nhưng trò chơi thú vị. Có không ít lần, làm gì đó sai. Ông liền đến gần và thủ thỉ những lời trầm ấp.
Tôi rất yêu quý ông tôi. Giờ thì tôi đã hiểu, “Ông là buổi trời chiều” bởi ông đã sống quá nửa chặng đường của cuộc đời, đã trải qua biết bao thăng trầm và gian khổ. Tôi sẽ cố gắng làm một em bé chăm ngoan để không phụ tình yêu thương và chăm sóc của ông bà bố mẹ.
Bài trước: Tả bà của em Bài tiếp: Tả em bé đang tập nói, tập đi