Tả cái trống trường em
“Cái trống trường em
Mùa hè nằm nghỉ
Suốt ba tháng liền
Trống nằm ngẫm nghĩ…”
Chắc hẳn, cho đến bây giờ, ai ai cũng vẫn nhớ như in những vần thơ này về bác trống trường. Bác trống trường tôi ngày nào cũng vang lên những tiếng “tùng…tùng…tùng” giục giã học sinh đến trường và báo hiệu giờ tan trường.
Bác trống cao chừng tới bụng tôi, khum khum hình bầu dục, thon ở hai đầu. Trông bác trống to như một quả trứng khổng lồ và có màu sắc sặc sỡ. Thân trống được làm từ những mảnh gỗ rắn chắc, phủ lên một lớp sơn màu đỏ mận. Chính giữa thân trống mà tôi vẫn gọi là bụng trống thì trông phình to hơn. Chắc hẳn vì ngày nào bác cũng cất tiếng kêu vang để báo hiệu giờ học nên bụng bác mới to và tròn đến vậy. Bao xung quanh bụng có một chiếc đai lưng rất đặc biệt, đấy là một vành đai tròn tròn ôm lấy bụng trống. Chiếc vành này được bện từ hai thân cây mây mềm mại. Xung quanh chiếc đai có in hình hai con rồng vàng đang uốn lượn như đang bay giữa không trung. Hai đầu trống được căng phẳng nhờ một tấm da trâu có màu vàng tươi. Mặt trống tròn trịa và nhẵn, được dán một tờ giấy in hình một chiếc mặt trời đỏ với nhiều tia nắng vàng tỏa ra xung quanh. Hai chiếc cạp trắng ngà nối liền mặt trống với thân trống. Chiếc rùi là người anh em ruột thịt của bác trống. Dùi trống được làm bằng gỗ, to bằng bắp tay em. Dùi được gọt dũa rất cẩn thận. Mỗi ngày, bác trống nằm ưỡn bụng trên một chiếc kệ bằng gỗ được đặt ở hành lang dãy nhà lớp học. Dù nằm một chỗ nhưng bác vẫn không hề lười biếng đâu nhé! Chỉ cần đến giờ, bác bảo vệ cầm chiếc dùi và gõ mạnh cái đầu dùi vào mặt trống thì trống lại cất tiếng “tùng… tùng… tùng…” rộn ràng cả sân trường. Thanh âm của tiếng trống vang lên khắp khu trường, học sinh đứa nào đứa nấy hối hả chạy vào lớp để bắt đầu một ngày học tập hăng say. Bác trống cũng không quên kêu như vậy khi đến giờ ra chơi. Bác còn cất tiếng “tùng…tùng…tùng…cắc” đều đặn để báo chúng tôi đến giờ tập thể dục giữa giờ.
Mỗi hè đến, tôi lại nhớ đến tiếng trống trường rộn vang kia đến lạ. Dường như, âm thanh “tùng…tùng…tùng…” của trống trường đã trở thành bản nhạc không thể thiếu được trong đời mỗi học sinh của mỗi người. Tôi cũng hi vọng, bác trống trường luôn khỏe mạnh để cất lên những tiếng tùng tùng báo giờ cho học sinh.
Bài trước: Tả cái bàn học ở lớp hoặc ở nhà của em Bài tiếp: Tả cây bút chì