Tả bà của em
Em lớn lên không bởi tình yêu thương, lời răn dạy của ba mẹ, những bài học lý thú của thầy cô, mà còn là từ những lời ru, những câu chuyện của bà.
Em rất yêu quý bà! Bà của em năm nay đã ngoài sáu mươi tuổi. Các cháu đã lớn rồi nhưng lúc nào bà cũng luôn chăm sóc và yêu thương như ngày còn bé. Trên gương mặt bà không còn vẻ trẻ trung như trong những bức ảnh thời bà đôi mươi, giờ bà trông mập mạp hơn và gương mặt đã có những nếp nhăn, lấm tấm đồi mồi. Mỗi khi bà nở nụ cười, những nếp nhăn lại càng hiện rõ hơn trên khuôn mặt bà. Có lẽ những nếp nhăn đó là những dấu tích của thời gian, là những khó khăn, nhọc nhằn, những lo toan và sự hi sinh của bà cho con cháu. Mái tóc của bà dài đến gần cạp quần và đã lấm tấm bạc. Mùa đông, bà thường búi tóc lên rồi quấn một cái khăn lên đầu để giữ ấm. Gương mặt bà tròn trịa toát lên vẻ phúc hậu. Bà hay ăn trầu nên mỗi lúc ăn trầu môi bà trông rất đỏ, cái miếng thì móm mém nhai. Cũng vì bà hay ăn trầu nên hàm răng đã ngả màu đen. Bà kể rằng, hồi bà con gái bà đã nhuộm răng đen càng già thì răng càng đen. Em rất thích nhất những câu chuyện cổ tích mà bà kể em nghe vào mỗi buổi trưa. Những buổi chiều nóng nực, bà hay ngồi quạt cho các cháu nằm ngủ, kể những câu chuyện vui hay những chuyện cổ tích thần kì.
Em biết bà luôn yêu thương các con và các cháu. Cho đến bây giờ, những lời ru ầu ơ ngọt ngào và trìu mến của bà vẫn còn vang vọng trong tâm trí em. Em ước rằng bà luôn được khỏe mạnh để sống bên con cháu, để tôi có thể được nghe những câu chuyện hay của bà, và được bà yêu thương, chiều chuộng.
Bài trước: Tả người thân em yêu quý nhất Bài tiếp: Tả ông của em