Kể câu chuyện Nỗi dằn vặt của An-drây-ca
Tôi tên là An-đrây-ca. Năm lên 9 tuổi, tôi sống cùng với mẹ và ông ngoại. Ông ngoại tôi ngày ấy đã ngoài 90 tuổi nên rất yếu. Mẹ tôi phải thường xuyên ở nhà để chăm sóc ông.
Một buổi chiều nọ, ông nói với mẹ tôi rằng: “Bố khó thở lắm con ạ!... ”. Mẹ liền gọi tôi bảo tôi đi mua thuốc. Tôi lo lắng nên cũng chạy thật nhanh đến hiệu thuộc, nhưng giữa đường lại gặp mấy đứa bạn đang chơi đá bóng, chúng rủ tôi chơi cùng và tôi đã đồng ý tham gia mà quên mất mẹ và ông đang chờ ở nhà. Vốn ham chơi, tôi nhập cuộc và chơi rất say mê. Chơi được một lúc thì tôi sực nhớ lời mẹ dặn, tôi vội vã chạy đến cửa hàng mua thuốc rồi chạy thật nhanh mang về nhà.
Vừa bước vào phòng ông nằm, tôi đã hoảng hốt khi trông thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã mất rồi. Tôi cảm thấy rất ân hận và tự trách: “Chỉ vì mình ham chơi bóng, không mang thuốc về kịp nên ông chết". Tôi đứng đó và oà khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ nhẹ nhàng an ủi:
- Không, con không có lỗi gì đâu. Chẳng thuốc nào có thể cứu sống ông đâu, ông đã qua đời ngay từ lúc con vừa ra khỏi nhà.
Nhưng tôi đã không tin sự thật là như vậy, chắc chắn vì tôi ham chơi không mang thuốc về kịp nên ông đã qua đời. Cả đêm hôm đó, tôi ngồi suy nghĩ, nhớ về ông và khóc nức nở dưới gốc cây táo do chính tay ông vun trồng. Cho đến bây giờ, mỗi khi nhớ về ông ngoại, tôi vẫn luôn tự dằn vặt bản thân, giá như không ham chơi thì ông có thể sống thêm được vài năm nữa. Vì vậy, các bạn không nên ham chơi mà quên việc cần làm như tôi nhé!
Bài trước: Kể câu chuyện về người có tấm lòng nhân hậu Bài tiếp: Kể lại câu chuyện