Trang chủ > Lớp 10 > Soạn văn 10 (siêu ngắn) > Soạn bài: Thơ Hai-kư của Ba-sô (trang 157 sgk Ngữ văn 10 tập 1)

Soạn bài: Thơ Hai-kư của Ba-sô (trang 157 sgk Ngữ văn 10 tập 1)

Câu 1:

Bài 1: Ê-đô là đất khách. Vậy mà, trong phút giây chia xa, Ê-đô đã trở nên gần gũi, thân thiết, sâu nặng như chính quê hương của mình.

Bài 2: Bài thơ như một sự hoài cảm thông qua tiếng kêu của chim đỗ quyên. Tiếng kêu nghe khắc khoải gợi nhớ về những kỉ niệm thời trẻ tuổi. Đó chính là tiếng lòng da diết đan với nỗi vui buồn mơ hồ về một thời xa xăm

Câu 2:

Bài 3: Hình ảnh “làn sương thu” mơ hồ: là giọt lệ như sương, hay chính là mái tóc bạc của mẹ như sương, hay cũng chính là cuộc đời như giọt sương: ngắn ngủi, vô thường.

=> Tình mẫu tử thiêng liêng gây xúc động.

Bài 4:

- Nghe tiếng Vượn hú, Ba - sô liên tưởng tới tiếng khóc của những đứa trẻ bị bỏ rơi trong rừng.

- Tiếng Vượn là thật hay chính là tiếng trẻ em khóc.

- Trong tiếng gió mùa thu, hay tiếng gió mùa thu đang khóc than cho nỗi buồn đau của con người=> Hình ảnh trong thơ thật mờ ảo, mơ hồ.

Câu 3:

- Bài thơ thể hiện lòng nhân ái, từ bi với những sinh vật nhỏ bé tội nghiệp và cũng chính là lòng yêu thương đối với những người có số phận nghèo khổ của tác giả.

Câu 4:

- Cảnh tượng: Cánh hoa đào khiến mặt hồ gợn sóng -> đẹp giản dị mà nên thơ.

- Triết lí sâu sắc: Sự tương giao của những hiện tượng, sự vật trong vũ trụ (nước, trời, hoa) => Triết lí của Thiền Tông.

Câu 5:

Khát vọng sống ngay lúc đang bệnh, sống để tiếp tục cuộc du hành lãng du, lang thang, phiêu bồng => tinh thần lạc quan.

Câu 6:

- Quý ngữ trong một số bài thơ:

+ Bài 6: Hoa đào (chỉ mùa xuân)

+ Bài 7: Tiếng ve (chỉ mùa hè)

+ Bài 8: Cánh đồng hoang vu (chỉ mùa đông).

- Cảm thức thẩm mĩ:

+ Hình ảnh thiên nhiên bình dị, nhỏ bé, tầm thường.

+ Đơn sơ, vắng lặng: cánh hoa đào mỏng manh rơi khiến mặt hồ gợn sóng

+ U huyền: âm thanh của tiếng ve ngân nga tưởng chừng như thấm sâu vào đá, một linh hồn sắp rời khỏi thế gian nhưng vẫn muốn tiếp tục phiêu du trên cánh đồng hoang vu, bất tận.

=> Hòa nhập với cảnh thiên nhiên để tìm vẻ đẹp nhẹ nhàng, thuần khiết của nó và giải thoát tâm linh mình

=> Đậm chất thiền