Soạn bài: Lầu Hoàng Hạc (Thôi Hiệu) (trang 160 sgk Ngữ văn 10 tập 1)
Câu 1:
Dụng ý của tác giả: là chuyện quan hệ giữa “người nay” với “người xưa”, giữa không gian mở rộng và thời gian quá vãng, giữa thực với hư, giữa cảnh với tình.
Câu 2:
Cảnh đẹp nhưng “khiến người buồn” vì nhà thơ cảm nhận thấy:
- Bâng khuâng, buồn với triết lý nhân sinh: mất – còn, quá khứ - hiện tại, thực – ảo, hữu hạn - vô hạn, con người – cuộc đời…
- Trăn trở về cuộc đời, nỗi lòng da diết với quê hương
- Tâm hồn không tìm được sự bình an.
- Mình đang còn thiếu một điều gì đó mà chưa được trọn vẹn.
- Lạc lõng, cô đơn, vô định trước cuộc đời rộng lớn, thiên nhiên, vạn biến.
- Hụt hẫng, thấy nuối tiếc một vẻ đẹp quý giá đã qua đi mà không bao giờ trở lại nữa.
Câu 3:
Gợi ý: Đồng ý ý kiến 2:
Bài thơ có 56 chữ thì có đến 55 chữ đều là để chuẩn bị cho chữ “sầu” kết đọng trong tâm.
- Chữ “sầu” là tất yếu nhưng không phải nhắc đến một cách ngẫu nhiên
- Nó chính là kết quả của quá trình liên tưởng, suy nghĩ và tái tê trong lòng của con người
- Không gian, cảnh vật, thời gian đều như nhuốm chữ “sầu”.
- Chữ “sầu” khiến tràn ra tất cả và vương vấn muôn nơi.
Câu 4:
Học thuộc bài thơ
Bài trước: Soạn bài: Thơ Hai-kư của Ba-sô (trang 157 sgk Ngữ văn 10 tập 1) Bài tiếp: Soạn bài: Nỗi oan của người phòng khuê (trang 162 sgk Ngữ văn 10 tập 1)