Trang chủ > Lớp 11 > Soạn Văn 11 (ngắn nhất) > Nhớ đồng (trang 48 sgk Ngữ Văn 11 Tập 2)

Nhớ đồng (trang 48 sgk Ngữ Văn 11 Tập 2)

I. Giới thiệu đôi nét về tác phẩm

- Đầu năm 1939, tình hình thế giới trở nên căng thẳng, cuộc đại chiến lần thứ hai có nguy cơ bùng nổ, thực dân Pháp quay lại đàn áp phong trào cách mạng ở Đông Dương. Cuối tháng 4 năm ấy, Tố Hữu bị chính quyền thực dân bắt ở Huế trong một đợt khủng bố Đảng Cộng sản.

- Bài thơ "Nhớ đồng" được viết trong những ngày nhà thơ bị giam ở nhà lao Thừa Phủ (Huế). Bài thơ này thuộc phần “Xiềng xích” của tập Từ ấy.

Bố cục của bài thơ gồm 3 phần:

+ Phần 1 (từ đầu đến “rất thiệt thà): Nỗi nhớ da diết của nhà thơ với cuộc sống bên ngoài

+ Phần 2 (tiếp đến “bát ngát trời): Nhớ chính bản thân khi chưa bị giam nơi ngục tù

+ Phần 3 (còn lại): Trở về thực tại

II. Hướng dẫn soạn bài

Câu 1 (trang 48 sgk Ngữ Văn 11 Tập 2):

Trong bài thơ, cảm hứng của nhà thơ được gợi lên từ một tiếng âm thanh rất đặc biệt, đó là tiếng hò quê hương. Tiếng hò ở đây được lặp lại nhiều lần:

- Tiếng hò lẻ loi đơn độc giữa trưa:

+ Không gian đồng vắng

+ Thời gian trưa vắng

→ Nhân vật trữ tình cảm nhận được sự hiu quạnh của đời buồn tủi nhọc nhằn, lòng người đang bị giam cầm trong ngục tù, cách biệt với cuộc sống bên ngoài.

- Tiếng hò đồng cảm với nỗi nhớ thương đồng quê của chính nhà thơ.

+ Tiếng than khắc khoải, da diết → diễn tả cõi lòng hoang vắng của nhân vật trữ tình vì cách biệt với thế giới bên ngoài → nỗi cô đơn, hiu quạnh của người tha thiết yêu đời.

+ Sự lặp lại nhiều lần của tiếng hò → tô đậm cảm xúc triền miền vì nỗi nhớ da diết.

Câu 2 (trang 48):

Trong bài thơ, nhà thơ Tố Hữu đã sử dụng khá nhiều phép điệp, nhất là điệp khúc:

"Gì sâu bằng những trưa thương nhớ,

Gì sâu bằng những trưa hiu quạnh" và điệp từ “đâu”.

- Tác dụng của việc sử dụng những phép điệp ngữ, điệp từ đó là:

+ Thể hiện nỗi nhớ thương da diết và sự cô đơn tự đáy lòng sâu thẳm của nhà thơ. Nỗi nhớ thương được so sánh bằng biện pháp ẩn dụ chuyển đổi cảm giác (Gì sâu bằng những trưa thương nhớ, Gì sâu bằng những trưa hiu quạnh).

+ Điệp từ “đâu” lặp lại liên tiếp ở các khổ thơ trải ra mênh mông nỗi nhớ của nhà thơ. Nó khơi gợi để nhà thơ hồi tưởng và nhớ thương về những gì đã gắn bó máu thịt với mình.

=> Trong cảnh tù ngục tối tăm, nhà thơ chỉ có thể nghe và cảm nhận những gì thân thuộc nhất bằng tâm hồn nhạy cảm của mình.

Câu 3 (trang 48):

Bài thơ không chỉ thể hiện nỗi cô đơn, hiu quạnh của những buổi trưa thương nhớ và sâu sắc hơn cả vẫn là niềm yêu quý thiết tha và nỗi nhớ da diết của nhà thơ đối với quê hương, đồng bào.

- Nỗi nhớ đó được diễn tả bằng những hình ảnh: Cồn thơm, ruồng tre mát, ô mạ xanh mơn mởn, nương khoai ngọt sắn bùi, chiều nương phủ bãi đồng, xóm làng và con đường thân thuộc, xóm nhà tranh thấp, con đường quen.

→ Tất cả đều đơn sơ gần gũi mà quen thuộc, thân thương nhưng đều bị ngăn cách.

- Con người gần gũi thân thương:

+ Những lưng còng xuống luống cày.

+ Những bàn tay vãi giống.

+ Một giọng hò đưa bố mẹ già xa đơn chiếc.

→ Nỗi nhớ chân thật đậm tình thương mến.

=> Nhà thơ Tố Hữu đã lựa chọn những hình ảnh gần gũi, quen thuộc, giọng thơ da diết, giục gọi, từ ngữ giản dị, đậm chất dân tộc vừa gợi nỗi nhớ thương vừa gợi nỗi buồn sâu xa thấm thía.

Câu 4 (trang 48):

Niềm say mê lí tưởng, khát khao tự do và hành động của nhà thơ được thể hiện qua đoạn thơ cuối:

"Đâu những ngày xưa, tôi nhớ tôi

Băn khoăn đi kiếm lẽ yêu đời

...

Gì sâu bằng những trưa hiu quạnh

Ôi ruộng đồng quê hương nhớ ơi"

- Trước thời điểm “Từ ấy” đây là lúc người thanh niên vẫn đang băn khoăn, đang tha thiết đi tìm lẽ sống.

- Đến khi gặp được lí tưởng cách mạng, người thanh niên cảm thấy say mê, sung sướng, nhẹ nhàng như được nâng cánh. Và đó cũng là động lực để nhà thơ hành động, trở thành một bản quyết tâm thư với chính bản thân, với lí tưởng và con đường cách mạng mà ông mãi trung thành.

Câu 5 (trang 48):

Nhận xét về sự vận động tâm trạng của tác giả trong bài thơ:

- Bài thơ là mạch cảm xúc trôi chảy, tự nhiên mà logic: Từ tiếng hò → đồng quê → đồng bào → nhớ chính mình → từ quá khứ → hiện tại → say mê lí tưởng → khát khao tự do.

Mạch cảm xúc của nhà thơ trong bài thơ thật tự nhiên mà logic. Nó rất hợp với tâm trạng của một người chiến sĩ trẻ đang hừng hực khí thế, khao khát hành động nhưng lại bị giam cầm, tù hãm.