Trang chủ > Lớp 9 > Đề kiểm tra Ngữ Văn 9 (có đáp án) > Đề kiểm tra tập làm văn số 2 lớp 9 Học kì 1 (có đáp án - Đề 1) - Ngữ Văn Lớp 9

Đề kiểm tra tập làm văn số 2 lớp 9 Học kì 1 (có đáp án - Đề 1) - Ngữ Văn Lớp 9

Đề kiểm tra tập làm văn số 2 Học kì 1
Môn: Ngữ Văn lớp 9
Thời gian làm bài: 90 phút
(Đề 1)
Đề bài: Tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường cũ. Hãy viết thư cho một bạn học hồi áy kể lại buổi thăm trường đấy xúc động đó.
Bài mẫu
Hà Nội, ngày 19.05. 2035
Phượng thân mến!
Thấm thoát cũng đã 20 năm trôi qua, kể từ cái ngày tớ chia tay cậu, chia tay thầy cô và mái trường yêu dấu cùng gia đình sang nước ngoài định cư, từ đó chúng mình đã không còn liên lạc với nhau nữa nhỉ?. Hôm nay, ngày 19.05. 2035, là ngày tớ được trở về nước đáp chuyến máy bay ở sân bay Nội Bài, trong lòng bồi hồi rạo rực và người mà tớ nghĩ đến đầu tiên chính là cậu. Tớ nhớ về những kỉ niệm của tuổi thơ, tớ và cậu nắm tay nhau tung tăng cắp sách tới trường, băng qua con đường đi bộ với những cánh đồng bao la bất tận một màu lúa chín. Và hôm nay trong ngày trở về, tớ vẫn đi trên con đường mòn thân thuộc ấy, tớ đi tới ngôi trường mà ngày xưa chúng mình đã học: Trường trung học cơ sở Đức Thượng.
Chiếc xe taxi lăn bánh trên đường, tớ mải mê ngắm nhìn cảnh quan phố xá. Hà Nội bây giời thật đẹp, những tòa nhà cao ốc chọc trời, những cung đường cao tốc trên cao, những dòng người đông đúc tấp nập cũng chẳng khác gì bên Singapo – nơi mà mình đang sinh sống là mấy. Tớ còn nhớ như in, ngày trước, con đường chúng mình đến trường đều là đường đất đá, nhấp nhô, có những hôm mưa gió lầy lội, mặt mũi, áo quần đứa nào đứa lấy đi tới lớp cũng lấm lem, dính đầy bùn đất cả. Hai bên đường là những hàng bằng lăng, phượng vĩ, bạch đàn cao vút, rợp bóng mát rượi nhưng giờ đây nó đã thay đổi, con đường quen thuộc ấy đã được trải nhựa đường nhẵn thín, hai bên đường là những cột đèn và những tòa nhà cao ốc sang trọng, các cửa hàng tạp hóa bày bán đủ các thứ trên đời. Đang ngẩn ngơ trong dòng hồi tưởng về quá khứ, bỗng bác lái xe kêu:
- Anh ơi, đến trường rồi ạ!
Tớ giật mình, trong lòng trào lên một cảm giác lâng lâng khó tả, ngẹn ngào chặn đứng nơi cổ họng, không thể diễn tả bằng lời. Trước mắt tớ bây giờ là ngôi trường ngày xưa mà mình đã học đây sao? , thật khang trang, sạch đẹp. Tớ vội vàng bước xuống xe, lòng nôn nao muốn bước nhanh vào trong để gặp lại người thầy kính yêu. Bỗng tiếng trống trường "tùng... tùng... tùng" vang lên như từng nhịp kí ức đang lần lượt ùa về đưa mình trở lại thời học sinh, thời áo trắng cắp sách tới trường. Tụi nhỏ từ trong các lớp nghe thấy tiếng trống, ùa ra sân như bầy ong vỡ tổ, tiếng cười nói, vui đùa hồn nhiên của những tâm hồn trẻ thơ non nớt, và chỉ nay mai thôi, những đứa trẻ ấy cũng sẽ mau chóng trưởng thành, rồi cũng sẽ phải tạm biệt mái trường, rời xa bạn bè thầy cô, rồi lại xòe chiếc áo trắng tinh trên người mà thay nhau khắc ghi kỉ niệm. Thời gian đúng là chẳng bỏ xót một ai trên đời mà...
Kia rồi, chú Hoài bảo vệ vui tính kia rồi. Đã hai mươi năm rồi, chú ấy vẫn còn làm việc ở đây, liệu chú ấy còn nhớ tớ không nhỉ. Tớ cất tiếng chào:
- Cháu chào chú Hoài.
Chẳng hiểu sao khi ấy, tớ chợt cảm thấy mình như một đứa trẻ, nhớ về những lần đi học muộn bị chú phạt đứng phơi nắng một tiết ở cổng trường, bởi chú cũng là "biệt đội sát thủ" giám thị của trường mà.
- Cậu là... ?
- Cháu là học sinh cũ của trường, chú có còn nhớ cháu không ạ?
- Có phải Tùng? học sinh lớp thầy Vẻ, con bố Lộc ở làng Phượng Trì không? Lâu quá rồi không gặp cậu, lớn lên đẹp trai, trắng trẻo phết nhỉ?...
- Ôi, đã hai mươi năm trôi qua, mà chú vẫn còn nhớ cháu vậy cơ ạ!.
Tớ giật mình như tìm lại được người quen, vì mình cứ ngỡ, xa trường, xa quê lâu như vậy, chắc hẳn chẳng ai còn nhớ tới mình nữa. Niềm vui sướng, xúc động không giấu được vào trong lòng.
- Chú cho cháu vào thăm trường được không ạ. Cháu nhớ trường, nhớ lớp quá chú ạ!.
Tạm biết chú bảo vệ vui tính, tớ đi lòng vòng trong sân trường, tìm lại nơi góc cũ thân quen nơi mà bọn mình đã chơi ú tìm trong mỗi lần ra chơi, đó là chiếc gầm cầu thang quen thuộc. Nơi đó, liệu cậu còn nhớ không, chúng mình còn khắc tên của nhau lên đó nữa đấy. Đã hai mươi năm trôi qua rồi, thế mà những nét chữ ngệch ngoạc khờ khạo ấy vẫn còn nguyên vẹn, có chăng cũng chỉ mờ đi chút xíu do lớp bụi thời gian năm tháng. Kia rồi, lớp 9a kia rồi, mình chạy lại nhìn vào lớp học. Vẫn cái khung cảnh quen thuộc ấy, vẫn là thầy Vẻ, vẫn từng ấy học trò đang say sưa học bài. Bỗng dưng lời bài hát "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" của ca sĩ Lynk Lee vang lên trong đầu tớ:
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Để trở về với giấc mơ ngày xưa
Bút mực, truyện tranh, những gói bỏng ngô trong ngăn bàn
Cho tôi xin về lại thời tập tô để vẽ ông mặt trời hiền như bố
Những chiều rong chơi say mê những món đồ hàng
Cho tôi xin về lại mái trường xưa
Dù trường thật bé nhưng mơ ước thật to
Từng ngày chăm lo, cô giáo vui như mẹ hiền...
Tớ cứ đứng ngẩn ngơ bên ngoài lớp học mà nhìn thầy giảng bài, hình ảnh của cả lớp mình năm xưa như lần lượt như hiện về, nổi hình nổi sắc trong đầu. Mái tóc thầy bây giờ đã điểm hoa râm, thầy cũng đã gầy đi nhiều rồi. Trên gương mặt gầy gò là cặp kính đeo trễ, làn da nâu rám nắng, giọng nói vang lên trầm ấm say sưa trong tiết học khiến tụi nhóc chăm chú nghe giảng. Bất thần, thầy nhìn thấy tớ, tớ ngượng ngùng, lúng túng không biết phải xử trí như nào, bất giác đưa tay gãi gãi lên đầu, y chang như một cậu học trò đi học muộn sợ thầy phạt vậy. Thầy đi ra cửa lớp, cất tiếng hỏi nhẹ nhàng, nồng ấm:
- Tùng, phải Tùng không? Đúng là Tùng rồi, lâu quá rồi thầy không gặp em. Sao đến trường mà không gọi điện báo cho thầy. Mà thầy tưởng em đang định cư bên Singapo cùng gia đình cơ mà?
Hàng loạt những câu hỏi dồn dập, thể hiện niềm vui, sự bất ngờ của thầy trước việc gặp lại cậu học trò cũ năm nào. Như một phản xạ vô điều kiện, tớ lao đến, ôm trầm lấy thầy và bật khóc nức nở như một đứa trẻ được gặp lại người cha yếu dấu sau bao năm xa cách. Rồi tớ nói trong dòng nước mắt nghẹn ngào:
- Vâng, em là Tùng đây ạ, em nhớ thầy, nhớ trường, nhớ các bạn quá. Bao nhiêu năm nay, sống bên nước ngoài, em không thể đến thăm thầy được, em xin lỗi thầy nhiều lắm.
Trong lòng tớ khi ấy, trào dâng một niềm xúc động khó tả, vừa vui mừng khi gặp lại thầy, lại vừa có phần tự trách bản thân khi cảm thấy có lỗi với thầy vì ngày xưa đã có lúc không nghe lời thầy, khiến thầy phải phiền lòng, không vui... Tâm sự một hồi lâu, thầy cũng bỏ quên cả tiết dạy, hai thầy trò lại hẹn nhau có dịp gần nhất sẽ tới nhà thầy chơi.
Tiếng trống trường lại vang lên từng hồi, điểm nhịp "tùng... tùng.... tùng", báo hiệu giờ tan trường. Tụi nhỏ, đứa nào đứa nấy chạy ùa ra tung tăng vui vẻ ra về, trả lại không gian lặng im tĩnh mịch vốn có của biết bao nhiêu ngôi trường cũng như những miền quê khác. Lúc này, tớ mới có dịp nhìn ngắm kĩ hơn toàn bộ khung cảnh của trường, thật rộng lớn. Cả trường vẫn có tổng cộng sáu dãy nhà, được chia theo thứ tự lần lượt từ A đến B. Nhưng giờ đây, trường còn có cả thêm khu nhà thể thao, thư viện sách và hội trường, trông không quá khác xưa nhưng có vẻ sang trọng và hiện đại hơn rất nhiều. Cả sân trường khi đứng từ trên cao nhìn xuống, là một màu xanh của lá cây ngút ngàn điểm một vài chấm đỏ của hoa phượng vĩ, báo hiệu thời điểm mùa hè đã tới. Xa xa là những đàn chim chích chòe đang đậu trên tán lá, tiếng chim chóc hót líu lo, hòa trong tiếng ve kêu, tiếng run dế cao vút, gợi lên một không gian thật nên thơ, mang đến cảm giác thư thái, nhẹ nhàng. Ánh mặt trời đã ngả về tây, những đám mây ánh hồng giống như những hòn than sắp tàn, bóng tối đã dần xuất hiện, bao trùm lên khắp không gian trước mặt tớ một màu sẫm đen.
Chiều muộn, tớ ra về mà lòng trĩu nặng. Bởi giờ đây, mỗi chúng ta ai cũng đã lớn khôn trưởng thành, chẳng biết đến bao giờ lớp mình mới có dịp được gặp lại nhau, rồi cùng nhau tới trường, thăm lại thầy cô, ôn lại những kỉ niệm. Tớ hi vọng, đến một ngày không xa, chúng ta sẽ lại được cùng nhau con đường mà mình đã từng đi... Nhận được lá thư tớ gửi, cậu nhớ hồi âm lại cho mình nhé!
Tùng lưu bút! Thân ái.