Tiết 8 - (trang 168 sgk Tiếng Việt 5)
Câu 1 (trang 168): Em hãy miêu tả thấy giáo (hoặc cô giáo) của em trong một giờ học mà em nhớ nhất.
Giải đáp:
Bây giờ, đã nhiều năm trôi qua, nhưng em vẫn không thể nào quên được hình ảnh thầy Huy đang đứng trước bảng đen. Đó là thầy giáo dạy em năm lớp Ba ngày xưa.
Năm đó, thầy đã ngoài năm mươi tuổi nhưng thầy vẫn luôn tận tâm với nghề dạy học. Em nhớ như in ngày hôm ấy là giờ Toán. Bài Toán đố thuở ấy, đối với em bây giờ không khó lắm, nhưng không hiểu sao cả lớp đều không ai nghĩ ra. Có lẽ là dạng bài tập Toán mới gặp lần đầu.
Đề ra xong, cả lớp ngồi cắn bút suy nghĩ hồi lâu. Riêng em cứ vờ cắm cúi làm, nhưng thật sự em cũng chẳng tìm được một lời giải nào.
Thấy thế, thầy bảo cả lớp ngưng viết và hãy cùng nhìn lên bảng. Thầy bắt đầu đọc lại đề Toán, nhắc nhở chúng em từng chi tiết trong bài.
Thầy giảng chầm chậm. Cả lớp im phăng phắc, không ai dám nói chuyện, vì biết tính thầy rất nghiêm. Giọng thầy hơi run vì tuổi già, nhưng rất ấm áp và rõ ràng. Dường như lúc giảng bài thầy quên hết mọi chuyện xung quanh. Có lúc thầy lặp đi lặp lại cặn kẽ một vấn đề cần thiết hoặc dừng lại, gọi vài học sinh lơ đãng để hỏi lại xem có hiểu thầy giảng không?
Giảng đến đâu, thầy dùng thước vẽ hình đến đó thật cẩn thận. Thầy hay dùng phấn màu tô lại những chỗ cần lưu ý tụi em.
Ít ai nghĩ rằng thầy ốm yếu mà có thể giảng bài một cách khỏe khoắn như thế. Lúc bình thường, thầy chỉ nói vừa đủ để cho chúng em nghe thôi.
Nhìn vẻ say sưa giảng bài, em cảm thấy rất kính phục thầy. Vì học trò, cả đời thầy không quản khó nhọc. Sau khi giảng xong, tất cả lớp đều hiểu được bài, thầy nở một nụ cười rất vui sướng. Trên vầng trán hơi nhăn của thầy, lấm chấm những giọt mồ hôi làm ướt mấy sợi tóc đã bạc trắng vì cần lao và năm tháng.
Em kính yêu thầy vô cùng, bởi thầy đã dạy dỗ chúng em nên người.
Bài trước: Tiết 7 - (trang 166 sgk Tiếng Việt 5)