TLV: Tả cảnh ngôi trường thân yêu của em nhiều năm qua
Mùa hè chợt đến với những cơn mưa rào xối xả, trong lòng mỗi học sinh cuối cấp như tôi lại man mác một nỗi buồn khó tả. Có lẽ, vì ai cũng hiểu, chẳng mấy chốc nữa thôi, chúng tôi sẽ phải xa bạn bè, xa thầy cô và xa mái trường đã quá đỗi thân thương này.
Hôm nay, tôi đi tới trường từ sớm. Ngôi trường quen thuộc hiện lên với một vẻ đẹp thật lạ kì mà ít khi tôi để ý. Cổng trường sừng sững với tên gọi “Trường tiểu học Nam Thành Công”. Ở ngoài cổng trường lác đác một vài bạn học sinh, trên tay cầm quyển truyện hay chiếc bánh. Khi tôi bước vào, tất cả như còn đang chìm trong giấc ngủ say. Mọi thứ im lìm và thoáng hiện trong màn sương lãng đãng. Hàng cây im phăng phắc như những vệ sĩ canh gác ngôi trường. Dường như, sau vẻ im ắng đó, tất cả đều đang cựa mình tỉnh dậy, bắt đầu ngày mới. Xa xa, ông mặt trời thức dậy sau dãy núi, chiếu những tia nắng mới nhuốm vàng cả ngôi trường. Chỉ trong phút chốc, những làn gió nhẹ như có vẻ uể oải đã nhanh chóng thổi nhẹ nhàng. Chính nắng, chính gió đã xua tan dần làn sương đêm ban nãy. Chẳng biết từ lúc nào, những chú chim non tỉnh giấc, sà xuống mặt sân rồi vươn mỏ hót vang bản nhạc bình minh.
Học sinh tới trường càng lúc càng đông, mặt trời lên cao hơn làm bừng sáng cả ngôi trường. Dưới nắng mới, những cây phượng, cây bàng, những khóm hồng, khóm cúc như tươi mới, rạng rỡ hơn lên. Lúc này, tôi mới để ý, chiếc áo vàng cam của dãy nhà lớp học nay đã sờn màu. Chắc là do những cơn mưa rào đầu mùa làm phai bớt màu sơn của nó. Các bạn học sinh nô đùa vui nhộn. Cánh cửa nhà hiệu bộ cũng đã dần mở. Duy chỉ còn bác trống trường là chưa tỉnh giấc.
Hồi sau, bác trống cất vang tiếng từng tiếng dõng dạc tùng... tùng... tùng.... Ai nấy đều nhanh chóng trở về lớp học của mình. Giờ học, sân trường vắng lặng, chỉ có những thanh âm giảng bài hay tiếng đọc của cô và trò trong lớp. Giờ ra chơi, các bạn học sinh ùa ra như ong vỡ tổ, phá tan không khí vắng lặng ban nãy. Lá cờ đỏ giữa sân như biết tới giờ nghỉ nên cũng phất phới bay trong gió. Vòm lá ngả nghiêng theo gió, tỏa rợp bóng mát cho học sinh chơi đùa. Trên hàng ghế đá có một vài nhóm bạn ngồi đọc sách, mấy bạn chơi nhảy dây, rồi mấy bạn khác chơi đá cầu. Ai nấy đều rạng rỡ, hứng khởi.
Hóa ra, mỗi ngày, ngôi trường của tôi đều đẹp đẽ và rộn vang tới vậy. Ấy thế mà khi sắp xa nó, tôi mới nhận ra. Tôi sẽ nhớ biết nhường nào, hình ảnh ngôi trường thân thương thấp thoáng dưới vòm lá xanh mát.
Bài tiếp: Tập làm văn: Tả cảnh đẹp quê hương em