Tập làm văng: Tả con chó
“Ngày ngày ngồi đợi
Mái hiên ngoài hè
Khi gặp chủ về
Vẫy đuôi mừng rỡ. ” - Là con gì?
Các bạn đã từng nghe câu đố này chưa? Con gì mà thường nằm dài ngoài cửa, rồi khi chủ về thì vẫy đuôi chạy ra đón nhỉ? Đó không thể là con gì khác, chính là những chú chó – người bạn thân thiết của mỗi gia đình.
Chú chó nhà tôi tên là Min. Nhà tôi gọi thế bởi khi mới mua về, chú ta nhỏ xíu. Ấy vậy mà giờ chú đã to gần bằng cái cột nhà, khỏe mạnh và vô cùng tinh nhanh. Min là giống chó vàng nên cậu có một bộ lông vàng ươm, mềm mại. Những sợi lông mọc chụm vào nhau dày kín. Hẳn là khi khoác lên mình “chiếc áo” này, chú cảm thấy ấm áp lắm.
Min có một cái đầu hình tam giác, đầu chú ta lúc nào cũng ngó nghiêng xung quanh để canh giữ ngôi nhà. Đôi mắt chú tròn xoe như hai viên bi ve thường nhìn ngang, liếc dọc ánh lên vẻ tinh khôn. Khi gặp người quen, đôi mắt bỗng dịu hiền tới lạ. Nó thường chớp chớp rồi nhìn tôi với vẻ nũng nịu. Giờ thì tôi hiểu, vì sao người ta thường nói loài chó là bạn thân của con người rồi, bởi vì giống loài này như chứa đựng một linh hồn đặc biệt, chứa đựng tình cảm tha thiết, sâu đậm. Cái miệng chú ta dài ra theo đỉnh nhọn tam giác. Chiếc mũi đen bóng với sở thích ngửi những đồ vật xung quanh. Dường chú, loài chó thể hiện tình cảm qua chính chiếc mũi này vậy. Nó dùng mũi dụi dụi liên tục vào chân người, vẻ mừng rỡ. Đôi tai chú ta cũng hình tam giác, mọc ngược trên đỉnh đầu như chóp của một chiếc mũ. Đôi tai nghe thính lắm, mọi bước chân đi, nó đều có thể nghe thấy. Cả tấm thân chú lắc lư trên bốn chân thon thon. Nhìn vẻ mảnh mai vậy thôi, chứ bốn chân chú ta rất chắc khỏe. Những bước đi của chú nhanh nhẹn, và khi cần, chú đôi chân ấy chạy nhanh như chớp. Tôi thích chiếc đuôi dài của Bin. Chiếc đuôi mềm mại chẳng khác nào cái chổi bằng lông. Nhưng chiếc chổi cần có người cầm mới động đậy, còn chiếc đuôi của chú chó không lúc nào không ngoe nguẩy.
Min vẫy đuôi, thè lưỡi rồi chúi đầu hoặc nhảy cẫng lên chính là hành động vui mừng mà chú muốn thể hiện. Chú vui mừng nhất là khi chú được cho ăn. Tới bữa, chú liếc mắt nhìn vào bếp với vẻ thăm dò xem hôm nay được ăn món gì. Nhưng lúc ăn, chú không vội vàng ăn luôn. Chú cứ ngửi ngửi, chắc là để nếm hương thơm trước khi thưởng thức. Có những chiều, chú nằm dài ở ngoài hiên. Tối đến, chú lượn đi lượn lại khắp sân. Chà! Tôi cứ tưởng chú đánh chén bữa tối no nê sẽ lăn ra ngủ cơ đấy! Hóa ra, chú không quên nhiệm vụ của mình. Một chiếc xe đi qua tít còi vang, chú gầm gừ rồi kêu lớn “gâu…gâu”.
Mấy năm rồi, Min vẫn cất những tiếng gâu gâu đó. Tôi hiểu, chú muốn giữ cuộc sống yên bình cho chủ, muốn không một kẻ xấu nào xâm hại đến chủ của nó. Tôi thích vuốt ve, âu yếm nó biết bao. Nó chính là người bạn đặc biệt của tất cả mọi thành viên trong gia đình tôi.
Bài trước: Tập làm văn: Tả con gà trống Bài tiếp: Tập làm văn: Tả con mèo nhà em