Tập làm văn: Tả một loài hoa mà em thích
Vào dịp cuối thu hay cuối xuân, chính là lúc ông mặt trời dùng những tia nắng vàng tươi, ấm áp dệt cho loài hoa hướng dương một chiếc áo mới. Khóm hướng dương trước nhà em cũng vui mừng khoe sắc, khoe hương với đất trời.
Khóm hướng dương cao chừng hơn một mét, mọc thành nhiều cây khác nhau. Bố em đã trồng nó trong chiếc chậu sứ tráng men màu trắng ngà. Thân cây hướng dương nhỏ bằng ngón tay người lớn, trông vẻ mềm mại như một thiếu nữ đôi mươi. Lá hoa hướng dương mọc từ gốc tới ngọn. Chúng có hình trái tim, gần giống lá trầu không. Nhưng khác với sự mịn màng của trầu không, lá hướng dương thô ráp. Có lẽ, chúng thô ráp để nhường vẻ mềm mại, quyến rũ cho bông hoa ở ngọn.
Khi chưa được đánh thức, nụ hoa hướng dương nhỏ như chiếc chén uống trà. Nụ hoa gồm nhiều cánh, nhiều lớp xếp chồng lên nhau. Khi ánh nắng mặt trời bắt đầu ló rạng, những chiếc cánh này tỉnh giấc, bung nở thành đài hoa, nâng đỡ cả bông hoa. Bông hoa hướng dương trông giống như một chiếc đĩa tròn, với màu vàng rực như màu nắng và ở giữa là nhị màu vàng nhẹ. Viền ngoài của bông hoa là những cánh hoa mày vàng tươi mềm mại. Nét vàng tươi của cánh hoa như là kết tinh bao nhiêu nắng trong đó vậy. Viền trong là nhị hoa. Nhị hoa hướng dương to lắm, chúng chẳng giống với bất kì loài hoa nào. Nhị hoa là cũng vàng tươi, ở giữa là xanh cốm. Khi hoa ở lúc nở rộ, nhị hoa chuyển thành màu đen. Bà vẫn thường bảo em, hạt hướng dương mà chúng ta ăn chính là nhị của những cô hướng dương rực rỡ đó đấy. Điều em thấy thú vị nhất ở loài hướng dương đó là chúng lúc nào cũng hướng về ông mặt trời, cứ như chúng sợ ông mặt trời sẽ khuất sau núi, sẽ không sưởi nắng cho chúng nữa vậy.
Hằng ngày, những anh ong, chị bướm vẫn dạo chơi trên những khóm hướng dương vàng rực ấy. Chính nhờ những điều riêng biệt của nó mà loài hoa này là biểu tượng của khát vọng, biểu tượng của cái đẹp. Em sẽ luôn chăm sóc khóm hướng dương trước nhà để chúng luôn được vui mừng trong nắng.
Bài tiếp: Tập làm văn: Tả cây phượng vĩ