Tập làm văn: Tả con đường từ nhà tới trường
Mỗi ngày mới đến là một niềm háo hức lạ kì của riêng em. Em rất háo hức được gặp thầy cô, gặp bạn bè, gặp mái trường thân yêu và vui vẻ khi đi trên con đường quen thuộc đến trường.
Nhà em cũng không xa trường lắm nên bố mua cho em một chiếc xe đạp để tự đi học. Trên chiếc xe đạp ấy, em đã băng qua hai dãy phố, bao cảnh vật, bao dòng người đông đúc và tấp nập. Con đường khá rộng, được rải nhựa láng mịn màu đen. Dòng xe đi lại nhiều càng khiến mặt đường trở nên láng bóng hơn. Đường uốn lượn theo bờ hồ bởi đây là con phố Nguyễn Đình Thi ven hồ Tây rộng lớn. Nhìn từ xa, con đường chẳng khác nào dải lụa đen mềm mại đang khẽ bay trên làn nước. Một bên ven đường là dãy nhà cao tầng còn bên kia là hàng cây xanh mát. Những dãy nhà mọc san sát nhau, nhà cao, nhà thấp chen chúc. Mỗi ngôi nhà đều khoác lên mình một màu áo riêng tạo thành một bức tranh đầy màu sắc về hè phố. Đối diện với dãy nhà là hàng cây quanh nămxanh mát. Hàng hoa sữa sừng sững như những vệ sĩ canh gác đường phố và lòng hồ. Hàng liễu thướt tha buông tấm mành mỏng manh xuống ven hồ. Mặt hồ buổi sớm lăn tăn những đợt sóng nhẹ.
Xa xa, ông mặt trời thức giấc sau đám mây trắng bạc, tỏa những tia nắng sớm xuống khắp con phố. Vườn hoa ven đường càng lúc càng đông người hơn, mấy cụ già tập dưỡng sinh, mấy anh thanh niên chạy bộ, một vài em bé cười tươi ngộ nghĩnh nằm trong chiếc xe đẩy của bà,... Từng vòng xe của em cứ lăn đều lăn đều. Thấp thoáng ngọn đa cổ thụ trường em đã xuất hiện. Em rẽ phải, hòa vào con phố Thụy Khuê tấp nập xe cộ. Người đi làm, người đi học.
Bao năm tháng qua, con đường vẫn miệt mài chịu nắng chịu mưa, âm thầm đồng hành với cuộc sống người dân nơi đây. Và có lẽ, con đường cũng âm thầm đồng hành với những tháng ngày đến lớp, đến trường của em.
Bài trước: Tập làm văn: Tả cơn mưa