Trang chủ > Lớp 5 > Văn mẫu lớp 5 > Tập làm văn: Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn

Tập làm văn: Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn

CÂU CHUYỆN ĐÊM TRUNG THU

Cho tới bây giờ, mỗi khi nhìn thấy hình ảnh các bạn nhỏ đi bán vé số hay đánh giày ngoài đường, tôi lại nghĩ về Bảo Linh – cô bạn thân của mình. Chúng tôi đã có không ít những kỉ niệm vui buồn cùng nhau và kỉ niệm mà tôi nhớ nhất đó là về một cô bé bán vé số xảy ra nhiều năm về trước.

Vào dịp trung thu năm lớp 2, trường tôi có tổ chức “Đêm hội trăng rằm”. Khi ông trăng đã lên cao giữa vòm trời, chúng tôi đi rước đèn và phá cỗ. Tiếng trống múa lân rộn vang tưng bừng. Đêm hội kết thúc, tôi và Bảo Linh cùng đi ra cổng trường đợi bố mẹ tới đón về. Chúng tôi vô cùng thích thú với những món đồ chơi trung thu vừa được chú Cuội, chị Hằng tặng, nào đèn ông sao, nào vương miện còn có cả kẹo, bánh và trái cây nữa. Ra tới cổng, chúng tôi thấy một cô bé đang nhìn vào bên trong khán đài. Cô bé chạc tuổi chúng tôi hoặc nhỏ tuổi hơn chút. Người gầy gò, khoác trên mình chiếc áo sơ mi sờn màu. Cô đeo một chiếc túi và trên tay cầm một tập giấy nhỏ. Bỗng, cô bé ấy nhìn hai đứa tôi. Gương mặt cô nhỏ nhắn, tái nhợt. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc đèn ông sao mà tôi đang cầm trên tay. Tôi hỏi: “Sao cậu lại nhìn tớ? ”. Cô bé hơi ngạc nhiên, mắt vẫn nhìn chiếc đèn và cất lời: “Cậu cho tớ mượn chiếc đèn ông sao một lúc được không? ”. Tôi lập tức trợn mắt: “Tớ không cho cậu mượn được”. “ Tớ chỉ mượn một lúc thôi mà! ” – Vừa nói, cô bé đưa tay cầm vào chiếc đèn. Thấy vậy, tôi liền giật lại.

Bảo Linh vỗ vào người tôi và bảo: “Ánh Dương ơi, cậu cho bạn ấy mượn đi, chỉ một lúc thôi mà” Tôi nhìn cô bạn của mình tỏ vẻ khó hiểu: “Nhưng chúng ta không quen cậu ấy? Cậu ấy vừa bẩn vừa hôi. Cậu không sợ người lạ sao? Nhất là những người mà không đi cùng bố mẹ”. Cậu ấy mỉm cười: “Sao chúng ta phải sợ. Tớ và cậu có hai người, bạn ấy chỉ có một mình. Mà tớ biết bạn ấy không phải người xấu đâu. ” Tôi nhìn cô bé kia, rồi nhìn Bảo Linh, lòng chưa hết ngờ vực. Cô bạn tôi đưa cho cô bé kia chiếc đèn và một chiếc bánh, rồi tiếp lời: “Tặng cậu luôn nhé! Chúc cậu trung thu vui vẻ! ”. Cô bé ấy hớn hở cảm ơn. Vừa lúc đó, mẹ tôi tới. Hai chúng tôi lên xe ra về. Trên xe, Bảo Linh bảo tôi rằng, cô bé lúc nãy là cô bé bán vé số. Thường những bạn nhỏ nào phải đi bán vé số thì họ rất đáng thương. Các bạn ấy nhiều khi còn mồ côi, không được đi học, phải tự mình kiếm sống. Ngay cả ngày lễ, các bạn vẫn phải làm việc, không được hát múa, cũng chẳng được phá cỗ. Tôi nghe cô bạn nói mới hiểu mình đã sai. Chúng ta không nên kì thị, hắt hủi những người có số phận kém may mắn hơn mình mà nên yêu thương và giúp đỡ họ. Tôi cảm thấy may mắn khi có một người bạn tốt bụng như vậy.

Giờ đây, tôi với Bảo Linh không còn học cùng nhau nữa. Tôi đã chuyển đến ngôi trường mới nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ quên cô bạn dễ thương và tốt bụng của mình. Đặc biệt, là kỉ niệm đêm trung thu hôm đó nữa.